Hình ảnh ![]() |
|
Hình ảnh |
![]() |
Lượt xem | 540 |
Id | 842848 |
Nơi ở | Hà Nội - Vietnam |
Thông tin | Les - Độc thân - 28 tuổi - Cao 158 cm - Nặng 50 kg - Đại học |
Mục tiêu | Người yêu lâu dài |
Tôi là |
Tôi là một cô gái nhỏ… Nhỏ trong cả những khát khao chưa trọn, nhỏ trong cả những vết thương chưa lành. Tôi đã đi qua những cuộc tình như cơn mưa mùa hạ – ồn ào, thấm nhanh, rồi lạnh buốt lúc nào không hay. Tôi đã yêu như một kẻ khờ, dốc lòng dốc dạ, tưởng rằng chỉ cần chân thành là đủ. Nhưng đời không dịu dàng với những người yêu bằng trái tim còn non. Tôi đã bị bỏ lại, đã từng níu, đã từng gào, và sau tất cả, chỉ còn lại tôi với đôi bàn tay trống rỗng. Tôi từng nghĩ tình yêu là thứ gì đó màu hồng, rực rỡ, nhưng tôi đã học được nó cũng có thể là màu xám tro – của những đêm chờ tin nhắn không đến, của tiếng im lặng làm nhức nhối con tim, của cảm giác bị so sánh, bị lãng quên, bị thay thế. Tôi đã yêu – một cách vụng về, nồng nhiệt, nhưng thiếu đi sự hiểu biết. Tôi đã từng cho rằng miễn là đủ yêu, mọi thứ sẽ đến bến bờ. Nhưng tình yêu – nếu không đi cùng sự đồng điệu chỉ khiến hai người cùng tổn thương. Tôi cũng từng thử để mình tan vào những cái chạm, từng để thân thể mình lênh đênh giữa những lần ân ái tưởng chừng đắm say. Tôi đã từng để bản thân tin rằng – tình dục có thể khiến ai đó ở lại. Nhưng sáng mai, khi chiếc váy lại được mặc vào, khi bước chân quay đi không một ánh nhìn sau cuối, tôi đã hiểu – cơ thể có thể được yêu trong một khoảnh khắc, nhưng tâm hồn thì không thể bị chạm đến bằng dục vọng. Và rồi, khi không còn muốn chạy theo những điều phù phiếm nữa, tôi bắt đầu khao khát một thứ gì đó thật khác. Tôi muốn học lại từ đầu. Nhưng lần này – là từ một người phụ nữ lớn tuổi hơn. Một người hiểu rõ những vùng tối trong tôi, mà không hoảng sợ. Một người không cần tôi phải cố tỏ ra mạnh mẽ, không cần tôi phải xinh đẹp hay ngoan ngoãn theo khuôn mẫu. Chỉ cần tôi – nguyên vẹn với tất cả những mảnh vỡ. Tôi cần một người đủ đàn bà để bao dung, đủ từng trải để dẫn đường, đủ lặng lẽ để cho tôi được tự chữa lành trong chính vòng tay họ. Tôi muốn yêu một người phụ nữ hơn tuổi – không phải để được nuông chiều, mà để được lớn lên. Tôi khao khát được dạy cách yêu – yêu đúng, yêu chậm, yêu không đau. Khao khát được dạy cách chạm vào một người không chỉ bằng môi hôn, mà bằng ánh mắt, bằng sự lắng nghe và cả sự tôn trọng. Tôi muốn tình dục không còn là một cuộc thỏa mãn xác thịt, mà là nơi tôi được thấu hiểu, được an toàn, được yêu đúng cách – dịu dàng mà mãnh liệt, không vội vàng, không tạm bợ. Tôi cần một người dạy tôi thế nào là thương – không phải thương vì tôi yếu đuối, mà vì người ấy nhìn thấy bên trong tôi một tâm hồn đang muốn trở nên mạnh mẽ hơn, từng ngày, từng bước. Nếu tôi có thể xin điều gì từ vũ trụ, thì tôi không xin một mối tình rực rỡ, không xin ai đó hứa mãi mãi. Tôi chỉ xin một người –một người phụ nữ biết cách ôm lấy một cô gái nhiều vết xước, không để chữa lành vội, mà để cùng ngồi bên, nắm tay, và thì thầm: “Không sao đâu, em có thể yêu lại, một lần nữa – từ đây, từ chị.” Tôi tin rằng có những tình yêu không cần phải hét lên, không cần phải quá nhiều định nghĩa. Chỉ cần một ánh mắt an toàn, một cái ôm đủ chặt, một giọng nói đủ trầm… để một cô gái từng vấp ngã có thể rúc vào lòng mà thì thầm: “Dạy em nhé, dạy em biết yêu, biết được chạm, biết thương… bằng cả thân thể và linh hồn mình.” Và trong thế giới đầy vết xước ấy, nếu có một người phụ nữ từng ôm lấy tôi mà dạy tôi yêu… Thì xin hãy để tôi ôm ngược lại chị ấy bằng tất cả sự bao dung non nớt nhưng chân thành của mình. Tôi không hứa sẽ làm chị quên hết quá khứ. Tôi chỉ hứa sẽ làm chị cảm thấy – quá khứ không còn quan trọng bằng việc, bây giờ, có em ở đây.Tôi không cần một tình yêu lớn lao. Tôi chỉ cần được yêu chị – bình yên, bền bỉ và đủ để làm ngọn gió nơi tim chị thôi không lạnh nữa. |
Tìm người |
Gửi chị – người phụ nữ dịu dàng hơn mọi mùa trong ký ức,người chưa từng chạm mặt nhưng đã chạm đến linh hồn tôi.Tôi không biết mình đã bắt đầu yêu chị từ khi nào. Có thể là từ giấc mơ đầu tiên, nơi tôi thấy chị đứng tựa lưng vào một bức tường đá nhuốm nắng cuối chiều, đôi mắt buồn và yên lặng như một bản nhạc không lời. Cũng có thể là từ lần đầu tôi viết ra tên chị – một cái tên không thật, nhưng mỗi nét chữ đều khiến tim tôi đau nhè nhẹ như một vết thương ngọt ngào.Tôi không rõ chị có tin vào những điều siêu thực không – vào việc hai linh hồn có thể tìm thấy nhau dù chưa từng biết mặt, vào những mối tình không bắt đầu nhưng lại kéo dài đến tận cuối đời. Nhưng tôi tin. Bởi làm sao tôi có thể lý giải được cảm giác này? Cảm giác một cô gái trẻ như tôi, vẫn đang vụng về học cách lớn lên, lại dành trọn trái tim mình cho một người phụ nữ chưa từng bước vào đời thật.Chị à, chị luôn lớn hơn tôi — trong mơ và cả trong trái tim. Chị có đôi mắt đã từng đi qua nhiều mùa đông, có đôi tay từng ôm trọn những tan vỡ mà tôi không dám hỏi. Chị biết im lặng đúng lúc, dịu dàng đúng lúc, và mạnh mẽ cả khi mệt mỏi nhất. Chính điều đó khiến tôi càng khao khát được ở bên chị, như một đứa trẻ khao khát được ngồi cạnh lò sưởi trong đêm lạnh.Tôi không cần chị phải dịu dàng với tôi mọi lúc, không cần chị phải giấu đi những vết nhăn nơi khóe mắt hay giả vờ rằng mình không mỏi mệt. Tôi chỉ cần chị biết rằng: tôi yêu chị– bằng tất cả phần trong trẻo nhất của đời mình, phần mà tôi từng sợ sẽ chẳng ai trân trọng.Nếu tôi có thể nói yêu chị bằng một ngôn ngữ, tôi sẽ chọn tiếng Ý, vì nó chứa đựng tất cả những gì đẹp nhất trong âm sắc của một trái tim yêuTôi yêu chị mà không biết từ khi nào, không biết bằng cách nào, không rõ vì lý do gì.Tôi chỉ biết, tình yêu đó là thật.Có đôi lúc tôi thấy mình đi lạc giữa những con phố lạ, tim tôi khẽ rung lên khi bắt gặp hình ảnh một người phụ nữ tóc xoã, dáng cao và chậm rãi bước — và trong khoảnh khắc, tôi tin rằng đó là chị. Rồi tôi lại thấy mình đứng lặng giữa đám đông, mắt cay xè, vì hiểu rằng: chị không ở đó. Chị chưa đến, hoặc có thể… vẫn đang đợi ở một phía thế giới khác.Tôi từng tưởng tượng, nếu có cơ hội được gặp chị một lần trong đời, tôi sẽ làm gì. Có lẽ tôi sẽ không nói ngay rằng tôi yêu chị. Tôi chỉ sẽ đứng thật gần, để c cảm nhận được sự hiện diện của tôi như một lời thầm thì:"Chị có biết, có một cô gái đã yêu chị qua từng giấc mơ của mình không?”Có thể chị sẽ mỉm cười. Có thể c sẽ nghĩ rằng tôi còn quá non trẻ để hiểu về những tổn thương, quá ngây dại để giữ gìn một tình yêu như thế. Nhưng chị à, tình yêu không đợi tuổi, không cần chứng minh. Nó chỉ cần một trái tim đủ can đảm để không bỏ chạy. Và tôi – chưa từng nghĩ đến việc bỏ chạy khỏi chị, dù thế giới ngoài kia vẫn chưa đủ dịu dàng cho hai người phụ nữ yêu nhau.Tôi không biết chị có tin không, nhưng tôi đã sống cả thanh xuân của mình chỉ để học cách yêu một người như c. Một người phụ nữ từng sống, từng khóc, từng mạnh mẽ đến mức quên mất mình cũng cần được ôm lấy. Tôi ước gì tôi có thể là người đó — người ở lại sau cùng, khi c đã mệt với thế giới, khi không còn ai nhớ đến c bằng ánh nhìn đầy tôn kính và thương yêu như tôi đang dành cho c lúc này. Có ba điều tôi sợ nhất trong đời: Là không bao giờ được gặp c Là gặp c khi đã quá muộn. Và là… gặp c khi c đã thuộc về người khác. Nếu điều đó xảy ra, tôi vẫn sẽ mỉm cười. Vì ít ra, tôi đã yêu c bằng cách đẹp nhất mà tôi có thể. Tôi sẽ yêu c như những bức thư tình không người nhận, như một ngọn đèn nhỏ canh giấc mơ của chị mỗi đêm. Tôi sẽ yêu c không cần lý do, không cần danh phận nào.Chị à, nếu c từng nghi ngờ tình yêu giữa hai người phụ nữ, nếu c từng nghĩ rằng trái tim mình quá mỏi mệt để tin vào một ai đó nhỏ hơn mình cả một thế hệ… thì xin c, hãy đọc bức thư này thêm một lần nữa. Nơi người con gái này đang chờ c ở những giấc mơ vẫn còn chưa dứt. |
Tham gia | 02/08/2025 10:32:48 |
Đăng nhập | 20/08/2025 08:08:32 |
Sửa chữa | 03/08/2025 16:07:43 |