|
Tôi là
|
Sau những đoạn đường phiêu du vô định, lướt qua bao nhiêu người, rồi tất cả cũng thành xa lạ. Hạnh phúc đâu đó, vẫn mãi xa xôi như vô cùng... Điều đọng lại cuối cùng vẫn chỉ là cái hố trống hoác ngày một rộng thêm cứ mênh mông và hoang hoải của niềm tin nhạt dần... Vẫn trốn trong góc phòng với cửa sổ khép chặt, nắng không thể chui vào được... loanh quanh trong chốn ấy một mình sau những vụn vỡ... Tận sâu đáy tim vẫn chờ 1 ngày mưa tan, nắng ấm sẽ chan hòa, ai đó sẽ nắm tay nó bước qua gió mưa ngoài kia... Bao giờ chứ? Vi toi xau nen mang nhieu mac cam,vi toi ngheo nen chang dam yeu ai.... |